Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2018








Khi bạn cần mua 1 món đồ, bằng cách lên Google search, kết quả trang web bán hàng hiện lên, bạn click vào tên trang web đó. Khi vào trang web, bạn nhìn thấy một giao diện dễ nhìn, bố cục hợp lý, các tính năng khá rõ ràng từ việc tìm kiếm đến xem chi tiết sản phẩm, tìm các sản phẩm liên quan, đặt hàng và thành toán rất minh bạch rõ ràng, bạn chỉ mất chừng 1 phút để hoàn thành việc đặt hàng - những trải nghiệm như vậy được coi là một website có trải-nghiệm-người-dùng (UX - User Experience) tốt.


Sau khi bạn hoàn thành đơn hàng ở phần trên, nhưng đợi mãi cả tuần không thấy ai đến giao hàng, cũng không thấy bất kỳ cuộc gọi nào thông báo hàng bị giao trễ. Bạn bèn lên website tìm số hotline để hỏi, khi gọi đến số hotline thì máy liên tục bận hoặc không có ai cầm máy, đến cuộc gọi thứ 5 thì mới thấy 1 nhân viên trả lời, bạn trình bày lại vấn đề của mình vì sao đơn hàng đến trễ, nhân viên này ghi nhận lại thông tin và hứa sẽ gọi lại sau. Bạn tiếp tục chờ thêm 3 ngày nữa vẫn không thấy phản hồi gì, lại tiếp tục gọi lên hotline và gặp tình trạng tương tự như cuộc gọi trước, khi được bắt máy bạn lại phải trình bày lại vấn đề của mình, và tiếp tục các bước ghi nhận thông tin và hứa sẽ gọi lại, nhưng mãi cũng không thấy cuộc gọi nào. Bạn bực mình quá, viết 1 email để phản ánh, email được gửi đi cũng không thấy hồi âm. Và cuối cùng sau nửa tháng, món hàng của bạn vẫn bặt vô âm tín, bạn bèn đến thẳng công ty kia, yêu cầu huỷ đơn hàng, hoàn lại tiền đã thanh toán nhưng nhân viên tư vấn vẫn trả lời vòng vo... Những trải nghiệm như vậy được gọi là trải-nghiệm-khách-hàng (CX - Customer Experience) tệ.


Qua ví dụ trên ta có thể thấy, để tạo được ấn tượng với khách hàng, khiến cho khách hàng yêu thích mua hàng thì cần phải có UX và CX tốt. UX nó là một thành phần nằm bên trong CX.


UX - Trải nghiệm người dùng: thể hiện ở việc người dùng tương tác trực tiếp với sản phẩm/dịch vụ/trang web/app. UX tốt là khi nó cho phép người dùng tìm kiếm thông tin dễ dàng, trực quan, thực hiện các tính năng của sản phẩm đơn giản dễ hiểu, sử dụng sản phẩm hiệu quả,...


CX - Trải nghiệm khách hàng: là bao gồm tất cả những gì khách hàng tương tác với công ty, nhãn hiệu hay thương hiệu. Khác với UX, nó được đánh giá dựa trên trải nghiệm chung của khách hàng đối với việc mua, thanh toán, tương tác với các đội hỗ trợ, đội bán hàng,... CX tốt là khi nó nhận được sự trải nghiệm thân thiện, dễ chịu, chuyên nghiệp và sự support kịp thời, tạo ra sự hài lòng đối với khách hàng và khiến cho họ có mong muốn quay lại mua hàng hay giới thiệu với những người khác về dịch vụ tốt của công ty/sản phẩm/trang web/app.


Để bán được hàng, để gây dựng uy tín thương hiệu, để mở rộng doanh số bán, bắt buộc bạn phải tập trung tối ưu và làm tốt cả 2 yếu tố UX và CX. Thiếu 1 trong 2 sẽ trở thành trở ngại khiến mọi nỗ lực của bạn đôi khi trở nên vô nghĩa.

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

Thật không ngờ thằng oắt con nhà hàng xóm mới sang Mĩ du học có hai tháng rưỡi mà đã được “tẩy não" triệt để như thế này, hi hi.... Trong lần hai mẹ con nó chát chít với nhau vừa rồi, có đoạn như sau:
- Em Mơ hôm nay bị cô giáo mắng.
- Làm sao mà em bị cô giáo mắng hả mẹ?
- Em làm bài bị sai.
- Tại sao cô lại có quyền mắng em khi em làm sai bài hả mẹ? Cô chỉ có quyền mắng em khi em không làm bài thôi chứ. Nhiệm vụ của cô giáo là phải dạy cho em hiểu bài để em từ sau làm bài không bị sai nữa chứ không phải là mắng em.
- Thế bài kiểm tra vừa rồi của con được bao nhiêu điểm?
- Con được 9 điểm.
- Thế điểm của các bạn ở lớp con như thế nào?
- Sao mẹ lại hỏi thế? Mẹ biết điểm của con là đủ rồi, sao lại phải hỏi điểm của các bạn khác làm gì. Các bạn Mĩ luôn bảo với con là mỗi người có thế mạnh riêng, đừng bao giờ so sánh mình với người khác. Điều quan trọng nhất và đáng quan tâm nhất là mình hôm nay có gì khác với ngày hôm qua, có gì tốt hơn, tiến bộ hơn ngày hôm qua. Mẹ nhớ rồi chứ, từ sau mẹ đừng có hỏi như thế nữa đấy nhé.
Nghe mẹ nó kể lại mà mình sung sướng vỗ đùi cười ha hả. Mấy câu đơn giản của một thằng nhóc tì vừa chân ướt chân ráo nghển cổ thò mặt vào nền giáo dục Mĩ, xã hội Mĩ chắc chắn sẽ làm không ít giáo viên và phụ huynh xứ này ngáo ngơ. Mình cứ ước gì các giáo viên Việt Nam được tống đi “tẩy não” hết cho “sạch”, he he.... Ở Việt Nam, trò học mà chưa hiểu thì chắc chắn chỉ do trò ngu dốt chứ quyết không phải do giáo viên dạy không ra gì, hi hi.... Thằng con mình và đa phần các bạn cùng lớp nó có môn giáo viên giảng trên lớp chịu chết không hiểu chút gì, ngồi nghe giảng mà như đập đầu vào tường. Hội phụ huynh phản ánh lại qua cô giáo chủ nhiệm đề nghị giáo viên thay đổi phương pháp cho trò dễ hiểu bài thì cả lớp được nghe giáo viên tuyên bố hùng hồn “Tôi dạy thế đấy, các anh chị cố mà theo”. Nghe thằng con kể lại mà uất nghẹn họng. Ừ thì có ngu mới phải đi học. Tất nhiên con mụ mẹ của thằng con giai mình cũng chẳng ngu dại gì mà đi đối đầu với giáo viên của con nên đành dùng chiêu “giải cứu” con bằng gia sư. 
Thật nực cười, chỉ sau mấy buổi học với gia sư, mọi thứ tưởng không thể nhằn nổi trên lớp bỗng trở nên sáng tỏ như ban ngày. Bái phục cậu gia sư của con sát đất luôn. Giờ thì mình hiểu tại sao bọn Tây nó lại tổng kết ra bài học “Không có học trò dốt, chỉ có giáo viên tồi”. Chính mình, trong một lần đi giang hồ trời Tây vào tháng 10.2004, đã sa chân lỡ bước ngã uỵch vào một cuộc hội thảo quốc tế hầm hố với vài chục nước tham gia (với chủ đề “Kết quả của chương trình PISA và những vấn đề đặt ra cho các nhà Lý luận dạy học chuyên ngành”), và cũng đã từng choáng suýt chết với một nhận định tổng kết khá gây sốc trong hội thảo này: Sở dĩ học sinh học không ra gì vì giáo viên dạy không ra gì. Sở dĩ giáo viên dạy không ra gì vì năng lực giảng dạy của họ không ra gì và sở dĩ năng lực giảng dạy của họ không ra gì do khi còn học ngành sư phạm, họ đã không được trang bị tốt các kiến thức và kĩ năng ở môn Lý luận dạy học chuyên ngành. Tóm lại, nói như Tây thì học sinh không có lỗi gì hết cả, ha ha...
 Điều này xem ra thật là khó hiểu và không thể chấp nhận được đối với lối suy nghĩ phổ biến của dân Việt, nhất là của giáo viên Việt. Nếu học sinh không hiểu bài thì cầm chắc là do học sinh ngu chứ nhất quyết không phải do giáo viên dạy không ra gì, hi hi... trong khi đó các bác Tây lại cứ khăng khăng bảo đó là do giáo viên. Chẳng hạn như ở Đức, báo chí dám tru tréo ầm ầm, rít lên ò ò chỉ trích “nhà trường làm học sinh ngu đi” sau khi kết quả khảo sát đánh giá của Chương trình PISA năm 2000 cho thấy học sinh Đức đứng ở thứ hạng thấp, dưới mức trung bình chung của OECD). Hoặc như ở Mĩ còn có cái đạo luật rõ hay (No child left behind act), trong đó có điều khoản qui định nếu các học sinh không hiểu bài, giáo viên phải có trách nhiệm phụ đạo (không lấy tiền) đến chừng nào học sinh hiểu bài thì thôi.
Mà cái ông Hồ Ngọc Đại nhà ta xem ra suy nghĩ cũng giống Tây phết. Ông ấy bảo với ông Nông Đức Mạnh (lúc ông Mạnh còn làm TBT) thế này: “Anh Mạnh ạ, giáo dục rất đơn giản. Chỉ có mấy chữ anh với tôi chia nhau. Có 4 chữ: Anh là “Ai cũng được học”. Còn tôi là “Ai cũng học được”. Đi học mà không học được thì đi làm gì? Cho nên, đã đi học thì phải học được và việc đó là việc của nghiệp vụ sư phạm. Nghiệp vụ sư phạm phải xử lý, ai đã đi học thì phải học được.” Đọc mấy câu trên của ông Đại mà thấy sướng. Ở Việt Nam chắc cũng chẳng có mấy ai nghĩ được như ông Đại.
Vui thật, chỉ mấy câu nói trong lúc chát chít của một thằng học trò mới dính chút hơi hám Mĩ mà không hiểu sao làm mình có cảm giác như cái tát (he he...) vào cả cái nền giáo dục nước nhà với hai cái tội lớn: chuyên quyền, độc đoán và háo thành tích, háo danh.
Chắc hiếm ở đâu mà giáo viên thiếu kiên nhẫn và ít biết lắng nghe như giáo viên Việt Nam. Không ít giáo viên tự cho mình cái quyền áp đặt quan điểm, suy nghĩ của mình vào học trò. Suốt cả dịp hè vừa rồi mình chỉ lọ mọ làm nhõn có một việc cỏn con (có lẽ mọi người lại cười bảo mình dở hơi đây, he he...), đó là bày cho các giáo viên biết cách nở nụ cười thân thiện, biết cách lắng nghe, biết cách khích lệ, động viên và khen ngợi học trò.
Có ai đó đã “mạnh dạn tổng kết” thành tích lớn nhất của nền giáo dục Việt Nam là đã đào tạo nên những "Tầng lớp trí thức có trí nhớ tốt". Còn mình, mình thấy nền giáo dục Việt Nam đã đạt được hai kì tích cực kì vĩ đại, đó là:
1. Đánh cắp tuổi thơ của trẻ em
Tuổi thơ, sự hồn nhiên của lũ trẻ con xứ này đã bị đánh cắp và thay vào đó là những chuỗi tháng ngày vật vã với hàng đống bài tập và hàng mớ lý thuyết suông rồi cũng không biết dùng để làm gì. Chưa vào lớp một đã phải biết làm tính và đọc thông viết thạo, đi học về hôm nào cũng được cô giáo giao cho một tờ A4 kín bưng những chữ là chữ, với lời dặn dò bên dưới “Đề nghị phụ huynh kèm con đọc trơn tru từ 5 đến 7 lần”, he he... Bố khỉ, nếu đã đọc thông viết thạo rồi thì còn sinh ra lớp một làm cái vẹo gì nữa. Nói trắng phớ ra là các cô giáo lớp một đã nghễu nghện, chễm chệ đứng trên vai phụ huynh và học sinh. Rồi gi gỉ gì gi cái củ tỉ củ tì gì cũng phải học thuộc lòng. Học thuộc lòng từ những khái niệm trong môn Giáo dục công dân cho đến những bài học về món Canh cua và Thịt kho tàu (trong môn Công nghệ lớp 6). Học thuộc lòng nhiều đến nỗi ăn vào máu thịt, bởi thế đến tận nửa thế kỉ tuổi đội trên đầu rồi mà mình đến giờ vẫn còn thuộc làu làu những bài tập đọc từ hồi học Vỡ lòng thời chiến tranh Giôn-xơn, he he...
(những bài tập đọc mình thề là chẳng có cái giá trị mẹ gì về văn chương, nghệ thuật). Tuy nhiên, ở thời mình, trẻ con còn được vui chơi tẹt ga, tới bến. Có lẽ chưa bao giờ trẻ con Việt Nam khổ như thời nay, tuy miếng cơm manh áo đã tươm tất hơn rất nhiều. Ngoài cái gánh nặng bài vở (một tiết Sử 45 phút nhồi đến 5 cuộc khởi nghĩa, trong đó có 2 cuộc chính, 3 cuộc phụ, he he...), chúng còn phải oằn mình để gánh cái sự kì vọng, cái sĩ diện, lắm khi rất hão, của nhà trường, của cha mẹ, dòng họ (he he... có lẽ cũng không ngoa khi nói hiếm có dân xứ nào háo danh như cái dân xứ này). Thêm nữa, hàng ngày còn xòe ra trước mặt không biết bao nhiêu thứ cạm bẫy và cám dỗ đầy ma lực bên ngoài xã hội (không đâu trên trái đất này mà ngay trước cổng các trường học dăng dăng hàng dãy những cửa hàng game online như ở Việt Nam. Đến người lớn còn khó thoát khỏi những cám dỗ đó nữa là trẻ con). 
Có lần, nhìn ông con vật vã với đống bài vở môn Lịch sử, mình trót dại mở miệng bảo sao con không dùng lược đồ tư duy mà học cho nhanh, chưa dứt câu thì ông con đã chồm lên nhả giọng căm hờn “Ôi giời ơi, quên cái Lược đồ tư duy của mẹ đi cho nhanh. Cô Sử lớp con cái gì cũng bắt nhớ tất, từng trận đánh phải nhớ xem ông nào ngồi ở đâu, hô những câu gì, trận đánh diễn ra thế nào, kết thúc trận đánh có bao nhiêu thằng bị thương ở tay phải, bao nhiêu thằng bị thương ở tay trái, bao nhiêu thằng bị thương ở chân phải, bao nhiêu thằng bị thương ở chân trái, bao nhiêu thằng bị thương ở đầu,... Mẹ có nhớ được không hả?”. Nghe ông con hú lên một tràng như vậy mình thộn mặt ra và dịu giọng hỏi “Thế có phải nhớ bao nhiêu thằng bị thương ở CHIM không?”, ha ha..
2. Đào tạo ra những lớp người “tự lừa dối mình và lừa dối lẫn nhau”(*)
Dối trá đã là căn bệnh trầm kha của xã hội này. Thực ra cũng chẳng biết cội nguồn sự dối trá bắt đầu từ đâu, từ xã hội hay từ giáo dục. Trên, dưới đâu đâu ai cũng tự lừa dối mình và lừa dối lẫn nhau bằng những thành tích chiến công được cân đong đo đếm qua những chỉ tiêu, những thành tích, những danh hiệu thi đua rởm rít. Sự hợm hĩnh, háo danh làm con người ta trở nên dối trá. Nực cười nhất là khi ngài tổng tư lệnh giáo dục Nguyễn Thiện Nhân cao hứng hô to “Nói không với tiêu cực trong thi cử” thì không ít trường đang có tỉ lệ đỗ tốt nghiệp 100% bỗng chui tọt xuống không còn phần trăm nào. Bác Nhân ngáo ngơ, xã hội ngơ ngáo, không nhẽ lại đẩy lũ trẻ ra đường làm tệ nạn xã hội nên lại loay hoay tìm cách lùa cả lũ vào chuồng. 
Mấy năm sau, hoặc giả ngài tổng tư lệnh Nhân do quan lộ đã đủ thênh thang, hoặc giả do ngài mỏi miệng nên hô thều thào, không quyết liệt nữa mà mèo lại hoàn mèo, trường nào trường ấy lại quay về với tỷ lệ đỗ tốt nghiệp cao ngất ngưởng như cũ. Chối nhất là ngay sau đó, người phát ngôn của Bộ Giáo dục nịnh thối, hú lên ông ổng trên báo chí là mấy năm qua giáo dục Việt Nam (ý nói là nhờ nhiệm kì của ngài Nhân) đã khởi sắc, đã đẩy lùi được một bước tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích, hi hi... Đọc mà cười rũ. Học trò cao học của mình khắp nơi kể “kiểu gì cũng phải cho chúng nó (học trò) lên lớp hết, thi đỗ hết, không có cấp trên họ lại khỏ cho lõm đầu ra ấy”, he he.... 
Quan chức còn khối người ngồi nhầm ghế thì chuyện học trò ngồi nhầm cấp (chứ không chỉ nhầm lớp) xem ra cũng là “chuyện không có gì mà ầm ĩ thế”, hi hi... Mà cũng chẳng hiểu từ bao giờ mà đào tạo bậc cao học ở Việt Nam cho ra lò toàn học trò xuất sắc, luận văn nào cũng chín phẩy bảy, chín phẩy tám, chín phẩy chín,... cứ như cha Lại Văn Sâm ngày xưa chấm chương trình “SV 96” trên truyền hình. Có đồng nghiệp còn rỉ tai bảo mình, chấm nới tay tí nhé chứ bây giờ đứa nào chỉ được 9,5 thì có mà khóc như bố nó chết, hí hí.... 
Những chuyện kiểu này có mà kể một ngàn lẻ một đêm cũng không hết, he he...
Bài viết của chị Phương Hoa

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

Không có tiền, người đầu tiên khinh bạn chính là người thân của bạn! 
Người xưa có câu: Người nghèo đừng tìm người thân, ngựa yếu đừng vào binh trại.Tình thân rất có ý nghĩa, khi bạn nghèo khó thì coi bạn không ra gì, bắt nạt bạn, khi bạn giàu có đố kị bạn, nịnh bợ bạn, hận bạn, khách sáo với bạn, từ đầu chí cuối còn không bằng bạn bè. Người đói, đừng ăn hẹ, nóng người. Người nghèo, đừng tìm người thân, đau khổ.
Người nghèo thì ngay cả ba mẹ anh chị em cũng coi thường bạn. Người giàu thì có gì hơn người nghèo. Biết được ai là hoa trên lụa, ai là than trong tuyết. Chỉ khi nghèo mới hiểu được lòng người.
Khi nghèo khó, cái gì là tình thân và người nhà, không những không giúp đỡ bạn, ngược lại còn coi thường bạn, chỉ có dựa vào bản thân mình, đây chính là hiện thực xã hội, chỉ có dựa vào bản thân mình thôi, tôi rất tán thành với bạn, bình thường anh chị em ruột thịt, thân thiết đồng tình, gần gũi gắn bó nhau, nhưng khi bạn gặp khó khăn liền rời xa bạn, hơn nữa lời nói cũng khách sáo, ánh mắt cũng thay đổi, lạnh nhạt, chẳng bằng 2 3 phần bạn bè họ. Đừng mong chờ gì người khác, hãy dựa vào chính mình.
Khi bạn quyết tâm, cái gì cũng có thể, bạn không làm cái gì cũng không thể. Vì vậy bạn nhất định phải làm, không làm cũng phải làm.
Bạn có thể ở trong căn phòng nhỏ, ăn rau, mặc quần áo cũ nhưng bạn không thể không có tiền, không có tiền, ai cũng coi thường bạn. Bạn có tiền, mặc quần áo cũ, mọi người nói bạn an lạc, bạn ăn rau, nói bạn giữ gìn sức khỏe.
Người nghèo dù có bạn bè, gặp cơn hoạn nạn đừng mong chờ. Lúc sung sướng, có người thân chia sẻ, lúc hoạn nạn thì một mình chịu
Mười năm trước, hàng xóm láng giềng vì nể cha mẹ mà đối xử tốt với bạn, mười năm sau, hàng xóm láng giềng nể bạn mà đối xử tốt với con bạn và bố mẹ bạn, đó là nhân tính và nhân sinh. Ngoài nỗ lực chúng ta chẳng có sự lựa chọn khác. Xã hội rất hiện thực, dù là người thân hay kẻ xa lạ, đều như nhau, đương nhiên, người khác nhìn bạn như thế nào, chúng ta không quan trọng, cũng chẳng cần phải để ý, nhưng vì một tương lai tốt đẹp hơn chúng ta phải không ngừng nỗ lực kiếm tiền. Cố gắng lên!
Người nghèo nơi thành thị không ai hỏi, người giàu nơi thâm sơn ai cũng biết đến, không muốn tin nhưng cứ nhìn trên bàn rượu, chén chú chén anh bao giờ cũng dành cho người giàu sang phú quý, còn người nghèo thì như quỷ ám, nhạt như nước ốc.
Có tiền sẽ được người khác xem trọng hơn, Lời nói cũng có trọng lượng hơn. Trong cái xã hội này, bạn có tiền thì việc xì hơi cũng có đạo lý , không tìn nói đạo lý thì chẳng khác gì xì hơi.
Người nghèo không đáng sợ, đáng sợ là nghèo trí còn ngắn. Người hay xấu hổ không đáng sợ, đáng sợ là tâm cũng xấu.
Nói đi nói lại, đời người, vì thành tựu của bản thân không nhiều nên bị người khác coi thường. Vì thành tựu của bạn không cao, người khác mới coi khinh bạn, vì đạo đức bạn không cao, người khác mới bắt nạt bạn. Vì tình cảm của bạn không thành thật, người khác mới cười bạn. Đời người, không có ai là hoàn mỹ. Đời người là một quá trình tôi luyện. Việc bạn làm và việc người khác đánh giá như thế nào không quan trọng. Người khác nói sao không cần quan tâm, chỉ cần bạn tìm được niềm vui trong công việc, hoàn thiện nhân phẩm, sống thành thật. Không có ai là hoàn hảo, quan trọng nhất là sống sao để người khác tôn trọng
Hy vọng mọi người sẽ tìm được mục đích sống đích thực của bản thân mình, không bị che mờ đôi mắt.


Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

Bất cứ ai trong chúng ta cũng được trải nghiệm cảm giác gặp một con người quá tuyệt vời, khiến ta cảm thấy như mình và người ấy có một mối liên kết ngay từ lần đầu gặp mặt.
Bạn liên tục mỉm cười khi nghe người đó nói chuyện và chỉ muốn gặp người đó mỗi ngày. Người đó đã làm lóe lên một thứ gì đó trong bạn mà bạn còn không biết nó tồn tại, rồi thì những ca từ trong mấy bài hát tình cảm bắt đầu có ý nghĩa với bạn. Và bạn nghĩ bạn đã tìm thấy tình yêu của đời mình.
Nhưng rồi một chuyện gì đó vượt quá tầm kiểm soát của bạn xảy ra và phá vỡ mọi giấc mơ của bạn về con người hoàn hảo này. Có thể người đó sẽ phải đi tu nghiệp, đột nhiên được thăng chức và vô cùng bận rộn, người yêu cũ quay lại…. Hầu như lần nào cũng vậy, thời điểm mà bạn gặp những bạn tưởng là "định mệnh đời mình" thì lại có rắc rối xảy ra. Thật đáng tiếc và bạn sẽ nghĩ rằng: "Đúng người nhưng sai thời điểm rồi". Hoặc ít nhất đó là thứ bạn thường tự nhủ để an ủi bản thân.
Bạn gọi cho đám bạn để tâm sự, thì họ cũng toàn cho bạn mấy lời khuyên tệ hại như: "Thì họ còn trách nhiệm phải làm mà" hay "Tuy chia tay như vậy thôi nhưng chắc chắn là nó cũng đau khổ lắm đấy!"… Tất cả đều là nói dối bởi họ ngại phải nói câu: "Tại người đó không thật sự yêu thương gì mày cả!" thôi.
Khi bạn bị từ chối vì lí do: "Thời điểm không thích hợp", thì ý người đó muốn nói chính là: "Tôi có tình cảm đấy nhưng không tới mức để tính chuyện nghiêm túc, nhưng tôi sẽ rất vui nếu vẫn có thể đi chơi với nhau vài lần (phòng khi tôi không tìm được người nào tốt hơn ở thời điểm hiện tại)".
Thực chất là thì việc "gặp đúng người vào sai thời điểm" có nghĩa là người bạn gặp không phải là người dành cho bạn. Vì khi người dành cho bạn xuất hiện, thì thời điểm nào cũng là thời điểm thích hợp. Tình yêu đích thực không quan trọng thời gian hay khoảng cách.
Trước đây tôi có gặp một cô nàng, và ngay lập tức tôi cảm thấy đây chính là người mà mình luôn kiếm tìm. Tôi yêu cô ấy vô cùng và đã chia sẻ cho anh ấy mọi thứ về mình. Tôi cảm thấy như chúng tôi là "duyên trời định". Thậm chí tôi còn bắt đầu nghĩ tới đám cưới.
Và bỗng nhiên cô ấy nói muốn dừng lại, giải thích rằng thời điểm này không thích hợp vì cô ta vừa nhận một công việc mới rất bận rộn. Cô ấy nói chúng tôi nên bước chậm lại ở mức bạn bè (để cô ta có thời gian làm quen nhiều anh chàng khác nữa).
Tôi đã ngây ngô nghĩ rằng: "Chắc tại mình xui thôi, phải chi mình gặp cô ấy sớm hơn một năm hoặc gặp cô ấy lúc cô ấy đã ổn định thì chắc chắn chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi". Lúc đó tôi không hề nhận ra rằng cô ấy không thật sự thích tôi.
Vài tháng sau bị người đầu tiên từ chối, tôi lại bước vào một mối quan hệ khác. Cô nàng này được bạn bè tôi gọi đùa là "Nàng bạch tuyết" vì cô ấy rất hoàn hảo và mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Nhưng rồi sau hai tuần, tôi cảm thấy chưa sẵn sàng và rằng mọi chuyện tiến triển quá nhanh. Cô ấy liên tục bày tỏ tình cảm và có vẻ muốn mối quan hệ của cả hai chúng tôi trở nên nghiêm túc hơn.
Thế là tôi đã phải bảo cô ấy rằng cả hai nên đi chậm lại và tạm thời dừng ở mức bạn bè, nghe quen quen phải không? Đó là lúc tôi chợt nhận ra tôi không thật sự thích cô ấy, và tôi đang đối xử với cô ấy y hệt cách người trước đó đối xử với tôi.
Điều đáng buồn nhất trong đời chính là ảo tưởng rằng sẽ cùng một ai đó "hạnh phúc mãi mãi" nhưng người đó lại hoàn toàn không nghĩ như thế về bạn. Việc tự nhủ với bản thân rằng người đó cũng yêu bạn thắm thiết, chỉ tiếc là hai người không đúng thời điểm sẽ dễ dàng hơn thừa nhận sự thật rằng bạn đã yêu một người mà người đó không yêu lại bạn đủ nhiều để tiếp tục mối quan hệ.
Thật đáng buồn khi bạn đuổi theo một người không trân trọng tình cảm của bạn, không cùng bạn chia sẻ những khó khăn, không muốn ôm chầm lấy bạn và yêu thương bạn theo cách mà bạn xứng đáng được yêu thương.
Tình yêu đích thực sẽ không gây quá nhiều đau đớn cho chúng ta, khiến chúng ta trằn trọc nhiều đêm, day dứt và tự trách bản thân rằng có lẽ mình không đủ tốt, có lẽ mình không đủ giỏi để với người kia để họ phải ra đi.
Khi thật sự gặp đúng người, bạn sẽ không phải nghi ngờ tình cảm của họ dành cho mình, trong thâm tâm bạn sẽ tự biết rằng người đó thật sự yêu thương mình. Và mọi thứ trong đời bạn bỗng trở nên tốt đẹp hơn khi người đó xuất hiện. Không còn những cảm giác bất an nữa.
Tóm lại, không có chuyện "không đúng thời điểm", bạn chỉ gặp không đúng người thôi.

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018


Chỉ là một bức tranh vẽ nhưng nó đủ để khiến nhiều người trong chúng ta phải ngẫm thật nhiều.
Nếu người kéo xe là bạn, trên có bố, mẹ, dưới có vợ và con, chỉ cần một giây sơ sẩy trượt chân thôi, bạn có thể giữ lại cả gia đình hay không?
Có thể trong mắt người khác, bạn chỉ là cây cỏ, nhưng với gia đình, bạn là cả một bầu trời.
Làm một người đàn ông, sống là phải gánh vác.
Làm một người phụ nữ, sống là phải có trách nhiệm.
Người đàn ông mệt, là bởi vì không có người phụ nữ ở đằng sau hỗ trợ đẩy xe.
Người phụ nữ mệt, là bởi vì không có người đàn ông kéo xe ở phía trước.
Bố mẹ mệt, là bởi vì không có con cái có khả năng gánh vác.
Con cái mệt, là bởi vì không có một mái nhà đúng nghĩa mái nhà.
Thế nên, sống trên đời, đừng để bản thân quá thoải mái, bởi vì họ rất cần sự tồn tại đúng nghĩa, tồn tại thực sự của chúng ta chứ không phải chỉ có để xưng hô rồi để đó.
Đừng cảm thấy mình sống khổ quá, sống mệt quá hay oan ức quá. Thực ra mỗi một người sống trên đời vốn dĩ đã không phải chuyện đơn giản, dễ dàng, chỉ có điều bạn không nhìn thấy nỗi khố, thấy điều khó nói của người khác mà thôi.
Mệt mới phải, bởi sự thoải mái dễ chịu chỉ dành cho người chết.
Khổ mới phải, bởi ai mà chẳng thưởng thức mùi vị của hạnh phúc từ trong khổ sở?
Thế nên, đã sống trên đời, ắt sẽ phải có mệt mỏi, có mồ hôi, phải phấn đấu và phải cúi mình, phải trải qua phong ba sóng gió, phải gánh vác trách nhiệm trên vai!
Với những người làm chồng, làm vợ và làm bố mẹ, hãy nhớ thật kỹ quy tắc "3 trách nhiệm" trong đời
Đàn ông có ba trách nhiệm lớn, đó là làm cho bố mẹ tự hào, làm cho vợ mình hạnh phúc và giữ vững một linh hồn cao quý.
Phụ nữ có ba trách nhiệm lớn, đó là cổ vũ chồng, giúp chồng bay cao, chăm sóc thật tốt gia đình của anh ta và cuối cùng là sống với khí chất phi phàm, biến bản thân thành người đặc biệt nhất, có một không hai.
Bố mẹ có ba trách nhiệm lớn, là trở thành đôi cánh của các con, giúp con cái xây dựng sức mạnh nội tại và thói quen tốt và giúp con thực hiện ước mơ.
Mỗi người cũng cần nhớ thêm rằng:
Có ba thứ rất dễ hủy hoại cuộc đời một con người, đó chính là sự nóng giận, kiêu căng và nhỏ nhen.
Ba thứ mãi mãi không được đánh mất, đó là sự ngây thơ của trẻ nhỏ, lý tưởng và hy vọng.
Ba thứ vô thường nhất, đó chính là thành công, tài sản và cơ hội.
Ba thứ vô giá nhất, đó chính là sức khỏe, lương thiện và chân tình.
Ba thứ có thể giúp đỡ người khác thực hiện ước mơ, đó chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Ba thứ phải trân trọng, đó chính là bố mẹ, gia đình và sức khỏe.
Ba thứ hỗ trỡ thành công, đó chính là mục tiêu, phương pháp và cải tiến.
Ba thứ có thể giúp chúng ta có thêm bạn hiền, đó chính là sự liêm chính, nhiệt tình và tương hỗ lẫn nhau.
Ba thứ cần phải nắm giữ thật tốt, đó chính là cơ hội, công việc và hôn nhân.
Và cuối cùng là ba thứ giúp chúng ta luôn vui vẻ, hạnh phúc, đó chính là biết đủ, giúp đỡ người khác và tự cảm nhận niềm vui từ hai yếu tố trước.

Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018


Câu chuyện này mình đang viết dở vài tháng trước do lúc đó có 1 đứa bạn nó đang bị rơi vào bế tắc, nó mất phương hướng, stress. Và giờ đây nó đang phải sống 1 cuộc sống không phải của mình. Sức khoẻ càng ngày càng giảm sút, tinh thần ức chế, đau khổ dần dần theo thời gian, phải làm 1 công việc mình không thích, luôn bị sức ép từ nhiều phía… Rồi nó chánnnnnn chánnnnn… Muốn biết vì sao nó lại bị như thế không? Ngồi lại đây tớ kể cho các bạn câu chuyện về thằng Tú và Trường.

Câu chuyện bắt đầu từ năm 2008 lúc đó Tú và Trường đang học lớp 11. Lúc đó vì vướng vào mấy chuyện vớ vẩn thời trẩu tre nên Trường phải chuyển trường sang huyện khác để học, và rồi Trường nó gặp Tú. Mà nói trước đây không phải truyện đam mỹ đâu nhá, 2 đứa nó là man thẳng 100%. Mặc dù 1 trong 2 thằng nhiều lúc nhìn gay lọ vãi cả nhái luôn =))

Chuyện thời cấp 3 thì cũng chẳng có cái khỉ gì cả ngoài chuyện 2 thằng học ngu như nhau nhưng gia cảnh của thằng Tú lại có điều kiện hơn rất nhiều so với gia cảnh của thằng Trường. Thời đó nhà ai mà có bộ máy tính cọc cạch để gõ văn bản đã là sang lắm rồi vậy mà ngày đó thằng Tú đã được bố mẹ nó mua cho 1 bộ máy tính Coreduo cấu hình siêu cao có thể cày bất kỳ game siêu khủng nào thời đó. Trường luôn ghen tị với Tú nhưng thôi kệ nó, gen tị chứ có làm được cái khỉ gì đâu! Sống đơn giản cho đời thanh thản: Trường luôn tự an ủi mình như vậy. Rồi mấy năm cấp 3 đầy sóng gió cũng trôi qua, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà 2 thằng nộp vào 2 trường khác nhau nhưng đều trượt và phải học nguyện vọng 2 cùng 1 trường với nhau, cùng khoa luôn mới dị chứ. Chắc cái duyên cái số bắt 2 đứa nó ko được xa nhau. Những năm tháng đầu học Đại học là quãng thời gian khốn đốn với Trường. Vì gia đình nó không có điều kiện nên mỗi tháng nó được bố mẹ cho 800.000đ mà giá nhà trọ ngày đó đã là 1tr5 rồi và nó phải ở chung với 3-4 người khác nữa trong đó có Tú. Tú thì mỗi tháng được cho 3-4 triệu. Vì hoàn cảnh như vậy nên Trường luôn tự khép mình lại, những lúc mọi người rủ nhau đi ăn, những lúc mọi người đi chơi với nhau nó đều ngồi lại lủi thủi ở nhà. Vì sao hả? Vì nó không có tiền. Đi ăn, đi chơi 1,2 bữa rồi nhịn đói cả tháng ah? Nó không được phép lựa chọn khác. Ban đầu nó cũng tủi thân lắm nhưng dần dần nó cũng phải quen. Mọi người xung quanh hay coi thường nó. Nhưng kệ chứ, nó cứ lì ra mà sống ấy, ai nói gì thì kệ. Thi thoảng ngồi với nhau Trường kể cho tôi “nghĩ lại khoảng thời gian đó mà sống mũi vẫn cứ cay cay”. Ở với nhau nửa năm thì 2 thằng tách nhau ra vì khác đẳng cấp. Rồi từ đó ít liên lạc với nhau.

4 năm đại học trôi qua và rồi cũng đến lúc cả 2 thằng đều ra trường, rồi đi xin việc.

Trong lúc thằng Tú ngồi ở nhà vểnh râu lên chọn xem nên đi làm ở chỗ ông chú nọ, ông bác kia hay sang nước ngoài làm việc cho cô gì chú bác nhà nó thì thằng Trường phải ngồi ở nhà ngồi chăm chỉ bắn đi hơn 100 cái CV cho khắp mọi nơi nhưng đều bặt vô âm tín. Nó chán nản, thất vọng lắm nhưng còn cách nào khác đâu, nó ra trường rồi không thể ăn bám bố mẹ nó được nữa, không thể để bố mẹ nó lo lắng nữa. Vì vậy, nó tiếp tục sửa, biến tấu cái CV đó đi để có thể nộp sang các công ty khác nữa và nó lại bắn đi cho hơn 100 công ty lớn nhỏ khác. Và rồi ông trời cũng không phụ cái công nó ngồi tỉ mẩn từ ngày này qua ngày nọ bắn đi hơn 200 cái CV. Công ty đầu tiên gọi cho nó đi phỏng vấn, rồi công ty thứ 2, thứ 3…nó phỏng vấn và đều bị trượt vì thiếu kinh nghiệm. Nó nản lắm, tại sao nó luôn bất hạnh như vậy? Nhưng nó không bỏ cuộc, và nó lại lóc cóc đạp chiếc xe đạp gắn bó với nó 4 năm đại học đi phỏng vấn tiếp. Mãi rồi thì nhờ chém gió, nói dối đôi ba câu về kinh nghiệm mà nó được nhận vào làm ở 1 công ty nho nhỏ, mới thành lập. Nó phải làm trái ngành, trái nghề và nó không có lựa chọn nào khác.

Trường biết đây là cơ hội của mình nên nó luôn cố gắng học hỏi từng ngày, vì nó không có kinh nghiệm thực tế về công việc đó nên ngoài thời gian làm việc trên công ty, tối về nó ngồi mài đít bên chiếc máy tính để tìm tòi, đọc về bất cứ thứ gì liên quan đến công việc nó đang làm. Hằng ngày nó đọc sách về tư duy, sách dạy giao tiếp, sách làm giàu, sách chuyên ngành mà nó đang làm… vì nó tham vọng làm giàu. Nó biết cuộc sống của người nghèo nó chua cay như thế nào nên nó quyết tâm nó phải giàu.

Cũng nhờ nó ăn ở có đức nên gặp được người Sếp tốt đã dạy cho nó rất nhiều điều, nó biết ơn anh Sếp ấy lắm, lần nào gặp tôi nó cũng kể ngày xưa các anh tốt với nó thế nào, dạy dỗ nó ân cần ra sao… Trường ban đầu nó vào công ty đó nó được giao làm công việc copy paste nhàm chán nhưng nó chẳng cam chịu, qua thời gian tìm hiểu thì nó lại thích truyền thông hơn và thế là nó tự học. Kệ chứ, vì không có tiền đi học thầy học thợ nên nó đành phải tự mày mò. Cứ học đc cái gì hay hay là nó lại áp dụng thử thực hành ngay, công ty ko cho nó thực hành thì nó tự nhập hàng về bán rồi hợp tác với những người khác để tự bán hàng của mình… Ban đầu nó chỉ là đọc các Tips Tricks ở trên mạng rồi dần dần nó đọc sang các tài liệu chuyên ngành chính thống. Nhưng khổ nỗi là tài liệu toàn Tiếng Anh và nó thì học ko tốt môn đó. Nó phải tự học Tiếng Anh, rồi lại nản và bế tắc, hơn 10 năm học Tiếng Anh ở trên trường mà còn không ăn thua gì nữa là, bây giờ làm gì có thời gian? Nhưng nó vẫn quyết tâm làm bằng được, kệ chứ, khó khăn thì mình đi chậm. Ban đầu nó đọc rất chậm, gặp từ nào không hiểu nó lại dừng lại tra từ điển, ban đầu thì hơi khó chịu nhưng dần dần thì nó cũng bập bẹ đọc được khá thoải mái… Trường hay kể với mình là ngày đó mình phải vượt qua nhiều cám dỗ lắm, nào là thời tiết mùa đông thì lạnh như thế nhưng 1-2h sáng vẫn mày mò đọc và học hỏi kiến thức, sáng hôm sau 6h đã phải dậy để chuẩn bị đi làm gần 15 cây số. Rồi ngày hè oi bức, chui trong cái nhà trọ ọp ẹp, nóng bức nhưng nó vẫn hằng ngày đọc sách, làm việc, cày cuốc… Nhưng vì nó thích nghề đó nên kệ chứ, nó mặc kệ tất cả, những lời rèm pha, những lời nói làm nhụt chí như:”mày kiếm 1 công việc và an phận với nó đi, đừng mơ ước cao” “ Trước kia mày học ngành gì? Dạ em học kế toán ngân hàng. Sao mày không vào đó mà kiếm việc? Làm trái ngành trái nghề làm gì? Rồi cười khẩy, giờ toàn những đứa làm trái nghề(cười theo cái kiểu mấy đứa làm trái nghề là mấy đứa kém cỏi)” “Mày đang làm ở đâu? Làm nghề gì? dạ cháu làm ở công ty XXX. Vậy ah? Thằng A con của bà BC đang làm ở tổng công ty Vietel đấy, thằng C còn bà D đang làm ở tập đoàn FPT bla bla…”

Trường tâm sự:” Tao bỏ ngoài tai hết mấy lời đó, đấy là cuộc sống của mấy thằng đó còn tao sống cuộc sống của tao. Dù tao có khó khăn hay kể cả tao chọn lựa sai thì cũng là tao chọn, dù như thế nào thì tao vẫn vui…kệ chứ haha”.

Còn Tú, thời gian qua Tú cũng đã thử làm ở chỗ ông chú A, bà dì B, sang nước ngoài làm cho cô C, rồi ra làm tự do… nhưng cậu chẳng đậu ở đâu được nổi 1 năm. Đi đâu cậu cũng than vãn về cuộc sống, về công việc nặng nhọc, về chuyện tình cảm, chuyện gia đình… đẳng cấp của nó khác nên mình cũng ít gần gũi với nó, mà nó cũng không tâm sự với mình nhiều. Chuyện lạ là đến bây giờ Tú nó lại gen tị với Trường vì thằng Trường nó đang được làm công việc mà nó thích.

- Bữa trước đi nhậu tất niên với nhau tôi có hỏi Tú, mày đang không thích nghề mày đang làm thế giờ mày thích làm nghề gì?

- Tao thích nghề gì mà môi trường nó tốt hơn, năng động hơn, thoải mái hơn chứ công ty tao làm bây giờ bên trong nó thối nát lắm!

- Mày có thích 1 nghề nào đó cụ thể không?

- Tao cũng không biết, tao thích nghề gì mà năng động, tự do ấy, chứ như thế này tù túng lắm.

- Thế mày có định tiếp tục làm công việc hiện tại không?

- Hiện tại thì vẫn phải làm chứ sao. Mẹ tao mất 1 đống tiền để xin cho tao làm công việc đó. Giờ mà nghỉ là bất hiếu. Không nghỉ được.

- Ờ khổ thân mày. Mày định sống mãi như thế này ah? Sao không thử mạnh mẽ đi tìm sở thích của mày, sống cuộc sống của chính mình?

- Tao cũng định làm ở đây 1-2 năm nữa để trả hết nợ rồi tao cũng kiếm việc khác.

- Ừ vậy cố gắng nhé!

Kết luận: 
Hôm nọ ngồi với thằng Trường và thằng Tú khi cả 3 thằng ngà ngà say rồi thì thằng Tú nó hỏi thằng Trường là có bí quyết gì không chỉ cho nó với thì thằng Trường nó mới đưa ra lời khuyên cho thằng Tú dư lày lày…

- Còn trẻ, chưa có gia đình thì nếu thích làm gì thì làm luôn đi, đừng ngại khó, đừng sợ khổ, đừng sợ kiến thức mình không có…cứ làm tới đi.

- Việc trên thế gian này càng khó, càng khổ thì khi gặt hái được thành quả sẽ càng vui, càng sung sướng. Một dốc núi càng cao

- Nếu kiến thức mình chưa đủ thì cứ làm đi, vừa làm vừa tìm hiểu, vừa làm vừa học hỏi rồi rút ra kinh nghiệm. Đừng sợ sai, sai thì sửa, chửa thì đẻ sợ gì… có thằng nào vừa đẻ ra đã trở thành 1 vận động viên chuyên nghiệp ngay đâu!

- Đừng nghĩ nhiều, đừng đợi cơ hội tốt rồi mới bắt đầu, hãy bắt đầu ngay đi… nếu mày muốn kinh doanh thì lên kế hoạch rồi làm ngay đi, mày muốn 1 cơ thể cường tráng, đẹp, 6 múi thì hãy nhấc mông dậy và đi tập ngay đi, đừng chờ đợi ngày lành tháng tốt mới bắt đầu tập. Mày ko có tiền để ra phòng tập thì lên youtube search từ khoá:”hướng dẫn tập gym tại nhà…” rồi hằng ngày tập theo bọn nó.

- Mày thích về lĩnh vực gì thì kiếm ngay sách về lĩnh vực đó mà đọc đi, k có tiền thì lên mạng search tên lĩnh vực + “sách” trên đó có đầy tài liệu hay. Mỗi tháng đọc ít nhất 1 cuốn sách, mày có thời gian thì đọc nhiều hơn. Hãy chăm đọc sách. Chỉ 1,2 năm thôi mày sẽ thấy cuộc đời mày thay đổi.

- Chọn bạn mà chơi, né né mấy đứa suốt ngày làm chùn bước mày lại, né cả mấy đứa mà suốt ngày cưa bom ra, cẩn thận có ngày nó nổ cho banh xác đấy.

- Quan tâm đến gia đình nhiều hơn, thường xuyên về thăm nhà đi, bố mẹ có tuổi rồi, không biết còn ăn với nhau được bao nhiêu bữa cơm với nhau nữa đâu.

- Giờ là giai đoạn mày mới bắt đầu thì đừng có yêu đương vội, không đứa con gái nào nó hiểu được mày trong giai đoạn này đâu. Bọn nó cũng không đợi mày đâu. Sau này có công việc ổn ổn, có chút tiền rủng rỉnh, có suy nghĩ chín chắn rồi thì hãy yêu. Mà lúc yêu ấy thì test kỹ vào, đừng có thấy xinh mà chọn bừa. Mày phải sống với nó 30-50 năm nữa đấy! Cứ bình tĩnh, ai giục mày cưới thì mày cứ nhẹ nhàng cười vào mặt người đó và bảo là em chưa gặp được người phù hợp, anh/chị/chú/bác có ai giới thiệu cho em với. Nghiêm túc, thà ở 1 mình còn hơn cưới 1 đứa về để mà cãi nhau suốt ngày, cuộc đời mày lúc đó sẽ như cứt đấy. Buồn + có tiền thì gọi tao đi nhậu. Buồn + hết tiền thì gọi tao ra làm cốc trà đá ngồi nói chuyện cũng đc. Méo quan trọng!

- Những ai đã giúp mình thì phải luôn biết ơn họ. Phải ghi nhớ để mà có dịp thì trả ơn. Đấy là quý nhân của đời mày.

P/s: Các bạn đang đọc 1 câu chuyện mà mình viết dở từ vài tháng trước, cũng định không viết tiếp vì đây là mấy chuyện cá nhân của 1 số người bạn của mình nhưng hôm qua mình hành xử hơi nóng vội nên có lẽ đã làm phật lòng 1 người bạn. Chuyện chẳng là hôm qua vì nóng vội nên mình đã hơi to tiếng với 1 người bạn. Bạn ấy đang làm content, bạn ấy thích làm về quảng cáo, bạn ấy gét làm content. Bạn ấy cũng hỏi mình nên đọc sách gì, học như thế nào, bảo mình dạy nhưng trình độ mình cùi nên k dám nhận, chỉ dám gửi cho bạn 1 vài cuốn sách bảo bạn đọc rồi bảo bạn tìm hiểu thêm trên mạng... Rồi hôm qua nói chuyện thì bạn ấy lại kể là sang năm chắc bạn ấy chuyển chỗ làm. Mình hỏi vậy sang năm bạn sẽ nộp cv để đi làm gì thì bạn ấy nói là chắc bạn ấy lại làm Content tiếp. Vì sao chứ? Tại sao lại vẫn làm cái công việc mà mình chán gét?...

Mình còn trẻ mà, cứ thử làm đi. Làm đi, yếu ở đâu thì mình trau dồi thêm ở đó. Mình khuyên bạn nên Apply vào vị trí Facebook Marketing vì ở vị trí đó bạn có thể sử dụng các kiến thức làm content của mình và chạy quảng cáo fb nó cũng không quá khó, công việc cũng không quá nặng và nhàm chán như ngồi viết content SEO cho website chính và website vệ tinh.

Bạn dỗi. Rồi bạn im lặng!

Cũng vì mình quá xúc động và nóng vội. Thực ra nếu cứ kiểu trò chuyện xã giao thì mình vẫn có thể giữ được bình tĩnh nhưng mình rất quý bạn ấy nên khi nghe thấy điều đó thì mình đã hành xử theo cảm tính. Thi thoảng lại có người than phiền với mình là họ muốn làm 1 cái gì đó mới nhưng cuối cùng họ vẫn lại chọn cái công việc nhàm chán cũ kỹ vì họ sợ. Họ sợ những nguyên nhân từ bên ngoài hoặc cũng có khi họ sợ những thứ xuất phát từ bên trong như sợ họ còn kém cỏi. Dù sao thì họ vẫn không dám theo đuổi thứ mình thích.

Hôm qua mình nóng tính nên nói hơi nhiều, mình xin lỗi bạn ấy rồi nhưng hôm nay cũng muốn nói xin lỗi bạn ấy 1 lần nữa. Dù sao thì cuộc đời này cũng là của bạn. Mình tôn trọng quyết định của bạn. Miễn sao sau khi chọn bạn ko thấy hối hận vì sự lựa chọn đó. Vậy thôi.

Thời gian thanh xuân không còn dài nữa đâu, rồi sang năm bạn lấy chồng rồi thì lúc đó bạn có 1 chỗ dựa rồi, bạn có con, bạn bị ràng buộc… lúc đó liệu bạn còn động lực để dám thay đổi? Hoặc giả sử nếu lúc đó bạn vẫn giữ được lửa thì cuối cùng bạn cũng đã lãng phí mất 1 năm thanh xuân. Mình thấy tiếc cho bạn nên mình mới như vậy.
Mà thôi tuỳ duyên đi,
Hà Nội, ngày 10/2/2018.

Thứ Ba, 6 tháng 2, 2018

Blogger là cách đơn giản để các bạn có được một website(hay nói chính xác hơn là blog cá nhân) để thỏa sức viết và khám phá! (Tham khảo thêm cách trỏ tên miền về blogspot để có một website tên miền riêng)
Để có được một giao diện blog đẹp, các bạn thường sử dụng template có sẵn được chia sẻ trên mạng. Các template đó thường sẽ được gắn bản quyền tác giả ở cuối trang và thực sự là với đa số mọi người sử dụng template share đó đều không muốn sự xuất hiện của một người khác (ở nước ngoài ít khi họ ích kỷ vậy). Nhưng thôi vì nhu cầu của các bạn, mình xin được hướng dẫn các bạn cách xóa bản quyền ở chân trang blogspot (xóa bản quyền template blogspot)
Đặc điểm của template có gắn bản quyền: Bạn không thể tùy chỉnh thông tin tác giả ở chân trang, nếu vào code chỉnh sửa hoặc xóa thông tin thì blog sẽ bị chuyển hướng sang website khác.
Bước 1: Truy cập quản trị blog > Mẫu > Chỉnh sửa HTML

Bước 2: Xóa code liên quan đến bản quyền - Tìm kiếm đến đoạn code: $(document

Thao tác: Ctrl + F để mở chức năng tìm kiếm trên trình duyệt, gõ $(document vào và tìm kiếm. Đoạn code đó sẽ có cấu trúc như hình dưới. Ta thực hiện xóa đoạn code đó từ $(document đến trước //]]>

Unpack đoạn code trên:
Truy cập vào theo đường dẫn: www.strictly-software.com/unpacker#unpacker
Dán đoạn code trên vào và thực hiện unpack. Sau đó copy đoạn code sau Unpack và thế vào phần code trước unpack.

Có trường hợp không thể tìm được đoạn eval tương tự như trên thì có thể nó đã bị mã hóa, chúng ta cần tìm đến đoạn code bị mã hóa có dạng:
\x65\x76\x61\x6c\x28\x66\x75\x6e\x63\x74\x69\x6f\x6e\x28\x70\x2c\x61\x2c\x63\x2c\x6b\x2c\x65\x2c\x64\x29\x7b\x65\x3d\x66\x75\x6e\x63\x74\x69\x6f\x6e\x28\x63\x29\x7b\x72\x65\x74\x75\x72\x6e\x28\x63\x3c\x61\x3f\x27\x27\x3a\x65\x28\x70\x61\x72\x73\x65\x49\x6e\x74\x28\x63\x2f\x61\x29\x29\x29\x2b\x28\x28\x63\x3d\x63\x25\x61\x29\x3e\x33\x35\x3f\x53\x74\x72\x69\x6e\x67\x2e\x66\x72\x6f\x6d\x43\x68\x61\x72\x43\x6f\x64\x65\x28\x63\x2b\x32\x39\x29\x3a\x63\x2e\x74\x6f\x53\x74\x72\x69\x6e\x67\x28\x33\x36\x29\x29\x7d\x3b\x69\x66\x28\x21\x27\x27\x2e\x72\x65\x70\x6c\x61\x63\x65\x28\x2f\x5e\x2f\x2c\x53\x74\x72\x69\x6e\x67\x29\x29\x7b\x77\x68\x69\x6c\x65\x28\x63\x2d\x2d\x29\x7b\x64\x5b\x65\x28\x63\x29\x5d\x3d\x6b\x5b\x63.....
Sử dụng Hexcoder để giải mã đoạn mã trên: http://ddecode.com/hexdecoder/
...Và unpack như đoạn code vừa nhận được (như hướng dẫn ở bước 3)
Bước 4: Bây giờ các bạn sửa thoải mái phần thông tin bản quyền chân trang mà không lo bị chuyển hướng website.
Các bạn nhớ sửa id sang một giá trị tùy ý nhé!