Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

Trời ơi sao số tao lại khổ thế này? Sao ông trời luôn bất công với tao? Sao cuộc sống của tao nó cứ liên tục bế tắc vậy?


Câu chuyện này mình đang viết dở vài tháng trước do lúc đó có 1 đứa bạn nó đang bị rơi vào bế tắc, nó mất phương hướng, stress. Và giờ đây nó đang phải sống 1 cuộc sống không phải của mình. Sức khoẻ càng ngày càng giảm sút, tinh thần ức chế, đau khổ dần dần theo thời gian, phải làm 1 công việc mình không thích, luôn bị sức ép từ nhiều phía… Rồi nó chánnnnnn chánnnnn… Muốn biết vì sao nó lại bị như thế không? Ngồi lại đây tớ kể cho các bạn câu chuyện về thằng Tú và Trường.

Câu chuyện bắt đầu từ năm 2008 lúc đó Tú và Trường đang học lớp 11. Lúc đó vì vướng vào mấy chuyện vớ vẩn thời trẩu tre nên Trường phải chuyển trường sang huyện khác để học, và rồi Trường nó gặp Tú. Mà nói trước đây không phải truyện đam mỹ đâu nhá, 2 đứa nó là man thẳng 100%. Mặc dù 1 trong 2 thằng nhiều lúc nhìn gay lọ vãi cả nhái luôn =))

Chuyện thời cấp 3 thì cũng chẳng có cái khỉ gì cả ngoài chuyện 2 thằng học ngu như nhau nhưng gia cảnh của thằng Tú lại có điều kiện hơn rất nhiều so với gia cảnh của thằng Trường. Thời đó nhà ai mà có bộ máy tính cọc cạch để gõ văn bản đã là sang lắm rồi vậy mà ngày đó thằng Tú đã được bố mẹ nó mua cho 1 bộ máy tính Coreduo cấu hình siêu cao có thể cày bất kỳ game siêu khủng nào thời đó. Trường luôn ghen tị với Tú nhưng thôi kệ nó, gen tị chứ có làm được cái khỉ gì đâu! Sống đơn giản cho đời thanh thản: Trường luôn tự an ủi mình như vậy. Rồi mấy năm cấp 3 đầy sóng gió cũng trôi qua, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà 2 thằng nộp vào 2 trường khác nhau nhưng đều trượt và phải học nguyện vọng 2 cùng 1 trường với nhau, cùng khoa luôn mới dị chứ. Chắc cái duyên cái số bắt 2 đứa nó ko được xa nhau. Những năm tháng đầu học Đại học là quãng thời gian khốn đốn với Trường. Vì gia đình nó không có điều kiện nên mỗi tháng nó được bố mẹ cho 800.000đ mà giá nhà trọ ngày đó đã là 1tr5 rồi và nó phải ở chung với 3-4 người khác nữa trong đó có Tú. Tú thì mỗi tháng được cho 3-4 triệu. Vì hoàn cảnh như vậy nên Trường luôn tự khép mình lại, những lúc mọi người rủ nhau đi ăn, những lúc mọi người đi chơi với nhau nó đều ngồi lại lủi thủi ở nhà. Vì sao hả? Vì nó không có tiền. Đi ăn, đi chơi 1,2 bữa rồi nhịn đói cả tháng ah? Nó không được phép lựa chọn khác. Ban đầu nó cũng tủi thân lắm nhưng dần dần nó cũng phải quen. Mọi người xung quanh hay coi thường nó. Nhưng kệ chứ, nó cứ lì ra mà sống ấy, ai nói gì thì kệ. Thi thoảng ngồi với nhau Trường kể cho tôi “nghĩ lại khoảng thời gian đó mà sống mũi vẫn cứ cay cay”. Ở với nhau nửa năm thì 2 thằng tách nhau ra vì khác đẳng cấp. Rồi từ đó ít liên lạc với nhau.

4 năm đại học trôi qua và rồi cũng đến lúc cả 2 thằng đều ra trường, rồi đi xin việc.

Trong lúc thằng Tú ngồi ở nhà vểnh râu lên chọn xem nên đi làm ở chỗ ông chú nọ, ông bác kia hay sang nước ngoài làm việc cho cô gì chú bác nhà nó thì thằng Trường phải ngồi ở nhà ngồi chăm chỉ bắn đi hơn 100 cái CV cho khắp mọi nơi nhưng đều bặt vô âm tín. Nó chán nản, thất vọng lắm nhưng còn cách nào khác đâu, nó ra trường rồi không thể ăn bám bố mẹ nó được nữa, không thể để bố mẹ nó lo lắng nữa. Vì vậy, nó tiếp tục sửa, biến tấu cái CV đó đi để có thể nộp sang các công ty khác nữa và nó lại bắn đi cho hơn 100 công ty lớn nhỏ khác. Và rồi ông trời cũng không phụ cái công nó ngồi tỉ mẩn từ ngày này qua ngày nọ bắn đi hơn 200 cái CV. Công ty đầu tiên gọi cho nó đi phỏng vấn, rồi công ty thứ 2, thứ 3…nó phỏng vấn và đều bị trượt vì thiếu kinh nghiệm. Nó nản lắm, tại sao nó luôn bất hạnh như vậy? Nhưng nó không bỏ cuộc, và nó lại lóc cóc đạp chiếc xe đạp gắn bó với nó 4 năm đại học đi phỏng vấn tiếp. Mãi rồi thì nhờ chém gió, nói dối đôi ba câu về kinh nghiệm mà nó được nhận vào làm ở 1 công ty nho nhỏ, mới thành lập. Nó phải làm trái ngành, trái nghề và nó không có lựa chọn nào khác.

Trường biết đây là cơ hội của mình nên nó luôn cố gắng học hỏi từng ngày, vì nó không có kinh nghiệm thực tế về công việc đó nên ngoài thời gian làm việc trên công ty, tối về nó ngồi mài đít bên chiếc máy tính để tìm tòi, đọc về bất cứ thứ gì liên quan đến công việc nó đang làm. Hằng ngày nó đọc sách về tư duy, sách dạy giao tiếp, sách làm giàu, sách chuyên ngành mà nó đang làm… vì nó tham vọng làm giàu. Nó biết cuộc sống của người nghèo nó chua cay như thế nào nên nó quyết tâm nó phải giàu.

Cũng nhờ nó ăn ở có đức nên gặp được người Sếp tốt đã dạy cho nó rất nhiều điều, nó biết ơn anh Sếp ấy lắm, lần nào gặp tôi nó cũng kể ngày xưa các anh tốt với nó thế nào, dạy dỗ nó ân cần ra sao… Trường ban đầu nó vào công ty đó nó được giao làm công việc copy paste nhàm chán nhưng nó chẳng cam chịu, qua thời gian tìm hiểu thì nó lại thích truyền thông hơn và thế là nó tự học. Kệ chứ, vì không có tiền đi học thầy học thợ nên nó đành phải tự mày mò. Cứ học đc cái gì hay hay là nó lại áp dụng thử thực hành ngay, công ty ko cho nó thực hành thì nó tự nhập hàng về bán rồi hợp tác với những người khác để tự bán hàng của mình… Ban đầu nó chỉ là đọc các Tips Tricks ở trên mạng rồi dần dần nó đọc sang các tài liệu chuyên ngành chính thống. Nhưng khổ nỗi là tài liệu toàn Tiếng Anh và nó thì học ko tốt môn đó. Nó phải tự học Tiếng Anh, rồi lại nản và bế tắc, hơn 10 năm học Tiếng Anh ở trên trường mà còn không ăn thua gì nữa là, bây giờ làm gì có thời gian? Nhưng nó vẫn quyết tâm làm bằng được, kệ chứ, khó khăn thì mình đi chậm. Ban đầu nó đọc rất chậm, gặp từ nào không hiểu nó lại dừng lại tra từ điển, ban đầu thì hơi khó chịu nhưng dần dần thì nó cũng bập bẹ đọc được khá thoải mái… Trường hay kể với mình là ngày đó mình phải vượt qua nhiều cám dỗ lắm, nào là thời tiết mùa đông thì lạnh như thế nhưng 1-2h sáng vẫn mày mò đọc và học hỏi kiến thức, sáng hôm sau 6h đã phải dậy để chuẩn bị đi làm gần 15 cây số. Rồi ngày hè oi bức, chui trong cái nhà trọ ọp ẹp, nóng bức nhưng nó vẫn hằng ngày đọc sách, làm việc, cày cuốc… Nhưng vì nó thích nghề đó nên kệ chứ, nó mặc kệ tất cả, những lời rèm pha, những lời nói làm nhụt chí như:”mày kiếm 1 công việc và an phận với nó đi, đừng mơ ước cao” “ Trước kia mày học ngành gì? Dạ em học kế toán ngân hàng. Sao mày không vào đó mà kiếm việc? Làm trái ngành trái nghề làm gì? Rồi cười khẩy, giờ toàn những đứa làm trái nghề(cười theo cái kiểu mấy đứa làm trái nghề là mấy đứa kém cỏi)” “Mày đang làm ở đâu? Làm nghề gì? dạ cháu làm ở công ty XXX. Vậy ah? Thằng A con của bà BC đang làm ở tổng công ty Vietel đấy, thằng C còn bà D đang làm ở tập đoàn FPT bla bla…”

Trường tâm sự:” Tao bỏ ngoài tai hết mấy lời đó, đấy là cuộc sống của mấy thằng đó còn tao sống cuộc sống của tao. Dù tao có khó khăn hay kể cả tao chọn lựa sai thì cũng là tao chọn, dù như thế nào thì tao vẫn vui…kệ chứ haha”.

Còn Tú, thời gian qua Tú cũng đã thử làm ở chỗ ông chú A, bà dì B, sang nước ngoài làm cho cô C, rồi ra làm tự do… nhưng cậu chẳng đậu ở đâu được nổi 1 năm. Đi đâu cậu cũng than vãn về cuộc sống, về công việc nặng nhọc, về chuyện tình cảm, chuyện gia đình… đẳng cấp của nó khác nên mình cũng ít gần gũi với nó, mà nó cũng không tâm sự với mình nhiều. Chuyện lạ là đến bây giờ Tú nó lại gen tị với Trường vì thằng Trường nó đang được làm công việc mà nó thích.

- Bữa trước đi nhậu tất niên với nhau tôi có hỏi Tú, mày đang không thích nghề mày đang làm thế giờ mày thích làm nghề gì?

- Tao thích nghề gì mà môi trường nó tốt hơn, năng động hơn, thoải mái hơn chứ công ty tao làm bây giờ bên trong nó thối nát lắm!

- Mày có thích 1 nghề nào đó cụ thể không?

- Tao cũng không biết, tao thích nghề gì mà năng động, tự do ấy, chứ như thế này tù túng lắm.

- Thế mày có định tiếp tục làm công việc hiện tại không?

- Hiện tại thì vẫn phải làm chứ sao. Mẹ tao mất 1 đống tiền để xin cho tao làm công việc đó. Giờ mà nghỉ là bất hiếu. Không nghỉ được.

- Ờ khổ thân mày. Mày định sống mãi như thế này ah? Sao không thử mạnh mẽ đi tìm sở thích của mày, sống cuộc sống của chính mình?

- Tao cũng định làm ở đây 1-2 năm nữa để trả hết nợ rồi tao cũng kiếm việc khác.

- Ừ vậy cố gắng nhé!

Kết luận: 
Hôm nọ ngồi với thằng Trường và thằng Tú khi cả 3 thằng ngà ngà say rồi thì thằng Tú nó hỏi thằng Trường là có bí quyết gì không chỉ cho nó với thì thằng Trường nó mới đưa ra lời khuyên cho thằng Tú dư lày lày…

- Còn trẻ, chưa có gia đình thì nếu thích làm gì thì làm luôn đi, đừng ngại khó, đừng sợ khổ, đừng sợ kiến thức mình không có…cứ làm tới đi.

- Việc trên thế gian này càng khó, càng khổ thì khi gặt hái được thành quả sẽ càng vui, càng sung sướng. Một dốc núi càng cao

- Nếu kiến thức mình chưa đủ thì cứ làm đi, vừa làm vừa tìm hiểu, vừa làm vừa học hỏi rồi rút ra kinh nghiệm. Đừng sợ sai, sai thì sửa, chửa thì đẻ sợ gì… có thằng nào vừa đẻ ra đã trở thành 1 vận động viên chuyên nghiệp ngay đâu!

- Đừng nghĩ nhiều, đừng đợi cơ hội tốt rồi mới bắt đầu, hãy bắt đầu ngay đi… nếu mày muốn kinh doanh thì lên kế hoạch rồi làm ngay đi, mày muốn 1 cơ thể cường tráng, đẹp, 6 múi thì hãy nhấc mông dậy và đi tập ngay đi, đừng chờ đợi ngày lành tháng tốt mới bắt đầu tập. Mày ko có tiền để ra phòng tập thì lên youtube search từ khoá:”hướng dẫn tập gym tại nhà…” rồi hằng ngày tập theo bọn nó.

- Mày thích về lĩnh vực gì thì kiếm ngay sách về lĩnh vực đó mà đọc đi, k có tiền thì lên mạng search tên lĩnh vực + “sách” trên đó có đầy tài liệu hay. Mỗi tháng đọc ít nhất 1 cuốn sách, mày có thời gian thì đọc nhiều hơn. Hãy chăm đọc sách. Chỉ 1,2 năm thôi mày sẽ thấy cuộc đời mày thay đổi.

- Chọn bạn mà chơi, né né mấy đứa suốt ngày làm chùn bước mày lại, né cả mấy đứa mà suốt ngày cưa bom ra, cẩn thận có ngày nó nổ cho banh xác đấy.

- Quan tâm đến gia đình nhiều hơn, thường xuyên về thăm nhà đi, bố mẹ có tuổi rồi, không biết còn ăn với nhau được bao nhiêu bữa cơm với nhau nữa đâu.

- Giờ là giai đoạn mày mới bắt đầu thì đừng có yêu đương vội, không đứa con gái nào nó hiểu được mày trong giai đoạn này đâu. Bọn nó cũng không đợi mày đâu. Sau này có công việc ổn ổn, có chút tiền rủng rỉnh, có suy nghĩ chín chắn rồi thì hãy yêu. Mà lúc yêu ấy thì test kỹ vào, đừng có thấy xinh mà chọn bừa. Mày phải sống với nó 30-50 năm nữa đấy! Cứ bình tĩnh, ai giục mày cưới thì mày cứ nhẹ nhàng cười vào mặt người đó và bảo là em chưa gặp được người phù hợp, anh/chị/chú/bác có ai giới thiệu cho em với. Nghiêm túc, thà ở 1 mình còn hơn cưới 1 đứa về để mà cãi nhau suốt ngày, cuộc đời mày lúc đó sẽ như cứt đấy. Buồn + có tiền thì gọi tao đi nhậu. Buồn + hết tiền thì gọi tao ra làm cốc trà đá ngồi nói chuyện cũng đc. Méo quan trọng!

- Những ai đã giúp mình thì phải luôn biết ơn họ. Phải ghi nhớ để mà có dịp thì trả ơn. Đấy là quý nhân của đời mày.

P/s: Các bạn đang đọc 1 câu chuyện mà mình viết dở từ vài tháng trước, cũng định không viết tiếp vì đây là mấy chuyện cá nhân của 1 số người bạn của mình nhưng hôm qua mình hành xử hơi nóng vội nên có lẽ đã làm phật lòng 1 người bạn. Chuyện chẳng là hôm qua vì nóng vội nên mình đã hơi to tiếng với 1 người bạn. Bạn ấy đang làm content, bạn ấy thích làm về quảng cáo, bạn ấy gét làm content. Bạn ấy cũng hỏi mình nên đọc sách gì, học như thế nào, bảo mình dạy nhưng trình độ mình cùi nên k dám nhận, chỉ dám gửi cho bạn 1 vài cuốn sách bảo bạn đọc rồi bảo bạn tìm hiểu thêm trên mạng... Rồi hôm qua nói chuyện thì bạn ấy lại kể là sang năm chắc bạn ấy chuyển chỗ làm. Mình hỏi vậy sang năm bạn sẽ nộp cv để đi làm gì thì bạn ấy nói là chắc bạn ấy lại làm Content tiếp. Vì sao chứ? Tại sao lại vẫn làm cái công việc mà mình chán gét?...

Mình còn trẻ mà, cứ thử làm đi. Làm đi, yếu ở đâu thì mình trau dồi thêm ở đó. Mình khuyên bạn nên Apply vào vị trí Facebook Marketing vì ở vị trí đó bạn có thể sử dụng các kiến thức làm content của mình và chạy quảng cáo fb nó cũng không quá khó, công việc cũng không quá nặng và nhàm chán như ngồi viết content SEO cho website chính và website vệ tinh.

Bạn dỗi. Rồi bạn im lặng!

Cũng vì mình quá xúc động và nóng vội. Thực ra nếu cứ kiểu trò chuyện xã giao thì mình vẫn có thể giữ được bình tĩnh nhưng mình rất quý bạn ấy nên khi nghe thấy điều đó thì mình đã hành xử theo cảm tính. Thi thoảng lại có người than phiền với mình là họ muốn làm 1 cái gì đó mới nhưng cuối cùng họ vẫn lại chọn cái công việc nhàm chán cũ kỹ vì họ sợ. Họ sợ những nguyên nhân từ bên ngoài hoặc cũng có khi họ sợ những thứ xuất phát từ bên trong như sợ họ còn kém cỏi. Dù sao thì họ vẫn không dám theo đuổi thứ mình thích.

Hôm qua mình nóng tính nên nói hơi nhiều, mình xin lỗi bạn ấy rồi nhưng hôm nay cũng muốn nói xin lỗi bạn ấy 1 lần nữa. Dù sao thì cuộc đời này cũng là của bạn. Mình tôn trọng quyết định của bạn. Miễn sao sau khi chọn bạn ko thấy hối hận vì sự lựa chọn đó. Vậy thôi.

Thời gian thanh xuân không còn dài nữa đâu, rồi sang năm bạn lấy chồng rồi thì lúc đó bạn có 1 chỗ dựa rồi, bạn có con, bạn bị ràng buộc… lúc đó liệu bạn còn động lực để dám thay đổi? Hoặc giả sử nếu lúc đó bạn vẫn giữ được lửa thì cuối cùng bạn cũng đã lãng phí mất 1 năm thanh xuân. Mình thấy tiếc cho bạn nên mình mới như vậy.
Mà thôi tuỳ duyên đi,
Hà Nội, ngày 10/2/2018.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét