Người yêu cũ của tôi chuẩn bị đi lấy chồng, sau 1 năm chia tay. Chúng tôi yêu nhau gần 5 năm. Tình yêu của chúng tôi luôn bình yên cho đến khi tôi ra trường. Tôi bị cuốn theo vòng quay của công việc, những mối quan hệ Sếp, đối tác, đồng nghiệp... những mục tiêu, những tham vọng. Mỗi khi tôi làm việc, cô ấy hỏi thăm và tôi luôn thấy phiền phức. "Sao em hỏi lắm thế? Anh bận lắm!". Tôi lao vào công việc như con thiêu thân, hy sinh tất cả, cống hiến tất cả. Lúc đó tôi nghĩ rằng mình phải cố gắng, phải phấn đấu để lo cho tương lai 2 đứa, nhưng tôi đâu biết rằng mình đang vô tâm và khiên cho cô ấy buồn và cô đơn như thế nào. Cuối tuần cô ấy nhờ tôi chở đi mua đồ tôi thường uể oải:" Anh mệt lắm, anh bận làm việc cả tuần rồi, em cho anh 1 ngày để nghỉ ngơi được không?". Cô ấy dần tạo khoảng cách với tôi. Những lần sau đó nếu cần gì cô ấy đều tự mình làm, tự mình đi. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, nguyên nhân chủ yếu là do tôi quá vô tâm, không để ý đến cảm xúc và nỗi cô đơn của cô ấy. Lúc đó tôi nghĩ rằng, dù tôi có bận như thế nào, đi đâu, làm gì, thì cô ấy vẫn đợi tôi. Vì tôi làm tất cả điều đó cũng chỉ vì nghĩ cho tương lai 2 đứa, nếu tôi không làm nên sự nghiệp thì rồi cả 2 sẽ phải mãi khổ sở đến suốt đời. Và cuối cùng thì cô ấy chia tay tôi. Lúc đó, tôi vẫn nghĩ đó chỉ là những giận hờn vu vơ vài bữa là xong, nhưng rồi 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng, 2 tháng trôi qua tôi không nhận được hồi âm gì từ cô ấy. Tôi cuống cuồng tìm cô, xin cô tha thứ nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Cô đã yêu 1 người khác quan tâm đến cô hơn tôi rất nhiều. Tôi nhận ra mình quá tồi tệ, quá vô tâm để rồi phải vuột mất nhân duyên này.
Mỗi khi nghĩ đến cô ấy, tôi lại ước, giá như ngày đó mình bớt vô tâm, mình dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe cô ấy, thì có lẽ mình đã không để mất cô gái mà bao năm qua tôi vẫn chưa thể quên. Trước hôm rời xa Hà Nội, giá như tôi biết đây là lần cuối 2 đứa còn trao nhau những tình cảm yêu thương, giá như tôi biết được đây là cái hôn cuối cùng, có lẽ tôi sẽ hôn cô ấy lâu hơn 1 chút, ôm cô ấy lâu hơn 1 chút, nhìn cô ấy lâu hơn 1 chút... giá như...
Dù sao thì cô cũng đã tìm được người đàn ông tốt hơn mình đến cả trăm lần, nghĩ đến đây tôi cũng phần nào đc an ủi. Mong anh mãi đối xử tốt với cô, làm những điều mà tôi chưa bao giờ làm được.

----------------------------
Chú tôi mất vào năm tôi học đại học năm cuối vì căn bệnh ung thư quái ác. Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, chú vẫn kiên cường tự ngồi dậy, xua tay mỗi khi tôi có ý định đỡ chú. Chú vẫn mạnh mẽ như mọi khi. Tôi vẫn nhớ lời chú, cố gắng học, rồi sau này các anh em nhớ đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau. Ngày đó tôi nghe những lời như vậy thấy ôi sao nó bình thường quá, mình thừa sức làm được. Có gì khó đâu chứ? Nhưng càng lớn mới thấy điều đó thực sự rất khó, vì công việc, vì xa cách, vì khác biệt về tư tưởng nên anh em bọn tôi rất ít dịp gần gũi, san sẻ với nhau...Trong trí nhớ của tôi, buổi chiều hôm đó, chú mặc chiếc áo bệnh nhân, chú gầy tiều tụy vì căn bệnh quái ác hoành hành, gắng gượng dặn dò tôi. Giá như hồi đó tôi trưởng thành hơn chút nữa, tôi tâm lý hơn thì tôi đã ở bên chú lâu hơn chút nữa, trước khi chú bị bệnh viện trả về. Ngày cuối cùng, chú đi, tôi cũng không ở cạnh chú....
Mỗi khi nghĩ đến cô ấy, tôi lại ước, giá như ngày đó mình bớt vô tâm, mình dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe cô ấy, thì có lẽ mình đã không để mất cô gái mà bao năm qua tôi vẫn chưa thể quên. Trước hôm rời xa Hà Nội, giá như tôi biết đây là lần cuối 2 đứa còn trao nhau những tình cảm yêu thương, giá như tôi biết được đây là cái hôn cuối cùng, có lẽ tôi sẽ hôn cô ấy lâu hơn 1 chút, ôm cô ấy lâu hơn 1 chút, nhìn cô ấy lâu hơn 1 chút... giá như...
Dù sao thì cô cũng đã tìm được người đàn ông tốt hơn mình đến cả trăm lần, nghĩ đến đây tôi cũng phần nào đc an ủi. Mong anh mãi đối xử tốt với cô, làm những điều mà tôi chưa bao giờ làm được.

----------------------------
Chú tôi mất vào năm tôi học đại học năm cuối vì căn bệnh ung thư quái ác. Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, chú vẫn kiên cường tự ngồi dậy, xua tay mỗi khi tôi có ý định đỡ chú. Chú vẫn mạnh mẽ như mọi khi. Tôi vẫn nhớ lời chú, cố gắng học, rồi sau này các anh em nhớ đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau. Ngày đó tôi nghe những lời như vậy thấy ôi sao nó bình thường quá, mình thừa sức làm được. Có gì khó đâu chứ? Nhưng càng lớn mới thấy điều đó thực sự rất khó, vì công việc, vì xa cách, vì khác biệt về tư tưởng nên anh em bọn tôi rất ít dịp gần gũi, san sẻ với nhau...Trong trí nhớ của tôi, buổi chiều hôm đó, chú mặc chiếc áo bệnh nhân, chú gầy tiều tụy vì căn bệnh quái ác hoành hành, gắng gượng dặn dò tôi. Giá như hồi đó tôi trưởng thành hơn chút nữa, tôi tâm lý hơn thì tôi đã ở bên chú lâu hơn chút nữa, trước khi chú bị bệnh viện trả về. Ngày cuối cùng, chú đi, tôi cũng không ở cạnh chú....
------------------------
Never waste a moment. It may be the last time with someone you love. (Tôi sẽ không bao giờ lãng phí dù chỉ một khoảnh khắc. Nó có thể là lần cuối cùng với người mà tôi yêu thương).
Tôi quen em qua mxh, tôi thích em ngay từ buổi trò chuyện đầu tiên cùng nhau. Chúng tôi đi chơi với nhau vài lần. Tôi vẫn nhớ buổi tối hôm đó, tôi và em ngồi ở ghế đá Hồ Tây, chúng tôi trò chuyện đủ cả thứ chuyện trên đời từ những câu chuyện về tuổi thơ, về những lần nghịch dại, đến câu chuyện về đứa em cùng phòng, câu chuyện về con chuột đáng gét hằng ngày vẫn vào phòng ký túc xá chọc tức mấy chị em... Thật tình cờ đúng lúc đó có 1 chú chuột cống chạy ra trước mặt chúng tôi, em giật mình kêu:"trời ơi ghê quá". Tôi còn trêu em, anh ra lùa chú chuột vào đây chơi cùng em nhé!
Tôi vẫn nhớ buổi tối hôm đó em nói:"hôm nay nhiều sao quá anh, ngày mai chắc nắng to lắm đây"...
Tôi vẫn nhớ buổi tối hôm đó em nói:"hôm nay nhiều sao quá anh, ngày mai chắc nắng to lắm đây"...
Nhìn đồng hồ lên thấy lúc đó là 10h35'' tôi chợt nhớ là chỗ gửi xe và nhà mình đóng cửa lúc 11h nên tôi vội giục em về. Tôi phóng như bay chỉ mong sao kịp giờ về.
Để rồi đến hôm nay tôi vẫn thấy tiếc. Giá như tôi biết hôm đó là hôm cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Tôi sẽ mạnh dạn nắm tay em lúc gặp con chuột đáng gét, mạnh dạn khoác vai em lúc em kêu lạnh. Tôi sẽ nhìn sâu vào mắt em lâu hơn 1 chút, nhìn cái khuôn mặt đáng yêu đó lâu hơn 1 chút. Tôi sẽ lái xe chậm hơn, tự tay khoác áo cho em và đặt lên trán em 1 nụ hôn.
----------------------
Vì chúng ta chẳng bao giờ nghĩ đó là lần cuối cùng. Chúng ta nghĩ sẽ có thể có nhiều hơn thế. Chúng ta nghĩ chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, nhưng không phải như vậy.
Điều đáng tiếc nhất của lần cuối cùng đó là khi nó xảy ra chúng ta không hề hay biết đó là lần cuối cùng. Nghe thật xót xa, vì nếu chúng ta biết chúng ta sẽ dành thêm thời gian bên cạnh người ta yêu, sẽ ngắm kỹ những gương mặt thân thuộc ấy, ôm họ và nói rằng:"Chúng ta yêu họ rất nhiều". Nhưng tất cả điều đó chúng ta đều không làm được. Thời gian thì chẳng thể quay trở lại, người ta thương thì cũng đã rời xa ta, việc duy nhất chúng ta có thể làm được là ôm những tiếc nuối, trách móc chính bản thân mình và dằn vặt bản thân bởi những câu hỏi:"Tại sao?"
Đã bao giờ bạn tự hỏi, thay vì để sau này khỏi tiếc nuối, chúng ta hãy dành thời gian yêu lấy hiện tại. Ngắm nhìn người thân yêu của mình lâu hơn một chút, dành thời gian trò chuyện với ba mẹ, mỗi ngày đều nói những lời ngọt ngào với người mình thương, để nếu mai này khi họ không ở cạnh chúng ta nữa, ít nhất chúng ta không phải nói những câu “giá như”.Never waste a moment. It may be the last time with someone you love. (Tôi sẽ không bao giờ lãng phí dù chỉ một khoảnh khắc. Nó có thể là lần cuối cùng với người mà tôi yêu thương).
Oh, vậy từ đầu đến cuối là cùng 1 nội dung ấy ak?
Trả lờiXóa